Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 327: Cứu rỗi


Khi tầm nhìn của Bologo trở lại bình thường thì hắn đã quay trở lại câu lạc bộ Kẻ Bất Tử với bữa sáng tình yêu của Sore và một ly nước cam trước mặt.

Bologo cau mày, mỗi lần tỉnh dậy đều phải nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Sore khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Sau đó, Bologo cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng chua xót nhưng lại muốn bật cười, cuối cùng không kiềm chế nổi cảm xúc mà che mặt.

"Ngươi đang làm cái quái gì đấy?"

Sore nhìn phản ứng kỳ lạ này của Bologo, bất cứ khi nào tên cuồng bạo lực này bật cười thì đó thường không phải là chuyện gì tốt lành cho lắm.

"A... nên nói như nào đây?"

Bologo có vẻ bối rối, sau khi nhấp một ngụm nước cam thì lại tiếp tục im lặng.

Amy cuối cùng cũng mở lòng, nói với mình về nỗi thống khổ và mong muốn của bản thân, đồng thời trút bỏ những cảm xúc tồn đọng.

Bologo hiểu rằng Amy vẫn luôn có một sự cảnh giác đối với tất cả mọi người, nàng có thể nói với mình chuyện này là do mỗi khi tua ngược thời gian, mình sẽ quên mất tất cả.

Amy xem Bologo như một hốc cây không nhớ gì cả, nhưng điều mà Amy không biết là hốc cây này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Trong quá trình tua ngược thời gian điên cuồng này, Bologo, giống như Amy, có thể lưu giữ ký ức trong dòng thời gian biến mất.

Trời ơi, cảm giác này thật tệ, Bologo không thể nhịn nổi mà bật cười.

Nếu Amy biết rằng mình có thể giữ lại ký ức khi tua lại thì chắc nàng sẽ phát điên mất.

Những khao khát và mặt yếu đuối của bản thân Amy hiển hiện trước mắt mình, giống như một cuốn nhật ký được viết từ thời thơ ấu, sau đó bị nhặt được và đọc to trước công chúng nhiều năm sau đó.

Điều tồi tệ hơn nữa là, vào một thời điểm quan trọng và nghiêm túc như vậy, Bologo lại cảm thấy một niềm vui khó tả đến từ nó.

Bologo lẩm bẩm, "Sore, ta dần hiểu sở thích xấu xa là gì rồi."

Sore nhìn với ánh mắt nghi ngờ, không hiểu Bologo đang nói gì. Nhưng dù sao hắn cũng chẳng quan tâm, hiện tại Sore chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Bologo rời khỏi câu lạc bộ Kẻ Bất Tử, đi đến bãi đậu xe bên ngoài Cục Trật tự, xoay chìa khóa để khởi động xe.

Vài phút sau, Lebius mở cửa ghế sau, cho vài chiếc va-li vào rồi ngồi vào ghế phụ với vẻ mặt lạnh lùng và thắt dây an toàn.

"Ta biết ước muốn của Amy là gì. Nàng không nhận được tình yêu và sự công nhận của Taida nên đã từ bỏ tất cả trong nỗi thất vọng, sau đó muốn trở thành một con người, thoát khỏi sự trói buộc và bắt đầu một cuộc sống mới."

“Biến thành người?” Lebius suy nghĩ một hồi, “Không có gì ngạc nhiên khi một con rối giả kim có nguyện vọng như vậy.”

Lebius đã từng gặp nhiều vụ việc tương tự nên khá có kinh nghiệm ở điểm này. "Những sự sống do các nhà giả kim tạo ra thường sẽ có sự hoang mang trong việc tự nhận thức bản thân hệt như thế."

“Tất cả có cùng ý thức như con người, nhưng vì bị thể xác trói buộc mà trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác.

Sự phân mảnh của ý thức sẽ dần trở nên nghiêm trọng, tất cả sẽ nghi ngờ vị trí của mình trong thế giới này, thiếu thốn cảm giác được công nhận... "

"Giống như những đứa trẻ cô đơn và kỳ quặc," Bologo thì thầm, "Luôn như vậy, phải không? Những đứa trẻ công nhận nhau thì chơi với nhau, trong khi đứa trẻ kỳ lạ nhất trốn một mình trong góc với nỗi cô đơn."

“Ngươi định làm gì lần tua lại này?” Lebius hỏi về kế hoạch của Bologo.

Giọng của Bologo xen lẫn sự tức giận, "Ta sẽ cứu Amy, nàng giống như một đứa trẻ chưa được giáo dục. Nàng không biết cách để xử lý vấn đề của chính mình, vì vậy phải sử dụng những cách cực đoan nhất, chết tiệt, là người thân duy nhất của nàng, Taida cũng là một tên cực đoan!"

"Điều quan trọng nhất... nàng còn là thành viên trong đội của chúng ta!"

Lebius nghi ngờ nhìn Bologo, "Ta nhớ tới chúng ta chưa tuyển Amy mà nhỉ."

Tổng cộng chỉ có một vài thành viên trong đội hành động đặc biệt nên Lebius không thể nhớ Amy đã được thêm khi nào.

"Ta biết, nhưng ta đã tuyển Amy. Ta biết mình không có quyền, nhưng hẳn là có đủ tư cách để tiến cử a?"

Bologo giơ ngón cái lên với Lebius, "Mặc dù chỉ là thành viên dự bị, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ thích nàng!"

"Trước đó ta không biết nàng muốn làm gì nên mới bất lực, nhưng giờ thì khác. Ta nghĩ mình có khả năng thuyết phục nàng."

Có thể là do mải trò chuyện với Lebius mà lần này Bologo lái xe ít bạo lực hơn, tuy nhiên vẫn nhanh như trước.

"Nàng muốn sử dụng hạt giống không tưởng để biến thành một con người, nhưng nhìn kiểu gì thì hành động của nàng cũng không thể thành công."

"Ý ngươi là..." Lebius chợt nhận ra điều gì đó.

“Khi Hạt giống không tưởng không thể cứu rỗi Amy thì ngươi nghĩ lựa chọn còn lại của nàng gì?” Giọng Bologo trở nên nghiêm nghị, “Đây là một cái bẫy, một cái bẫy mà Amy không thể từ chối”.

"Ta đoán chắc là ma quỷ đang quan sát mọi chuyện đang xảy ra này ở đâu đó, hò reo trước sự điên rồ của chúng ta, ta biết quá rõ mấy tên khốn này."

Lebius không lên tiếng mà ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu của xe, khuôn mặt thờ ơ của hắn được phản chiếu qua tấm gương nhẵn nhụi.

Xe vấp vào sỏi trên mặt đất khiến kính chiếu hậu rung nhẹ một phát, vào khoảnh khắc đó, Lebius lại nhìn thấy thêm một bóng người mơ hồ khác.

Hắn đang mặc đồ ngủ, cầm bỏng ngô và quan sát tất cả mọi người như một người xem phim.

"Ngươi nói đúng," Lebius nói với một giọng rất thấp trong lúc nhìn vào ghế sau đang trống, "Chúng đang xem mọi chuyện đang diễn ra."

"Còn ngươi? Ngươi định làm gì đây, đội trưởng?"

Bình thường Bologo thích gọi Lebius là ông chủ bởi vì hắn đúng là ông chủ của mình, nhưng khi làm việc, để phản ánh sự chuyên nghiệp của một chuyên gia thì hắn thích gọi Lebius là đội trưởng hơn.

Lebius nói, "Đi thám thính xưởng giả kim. Trong lần tua lại gần nhất, trái tim bất diệt đã mất kiểm soát, máu thịt đã bao phủ khắp vách đá và lan ra các tòa nhà xung quanh.

Mục tiêu chính của Cận vệ Lá Chắn là Trái tim Bất diệt, chúng ta cần ngăn chặn chúng, không bao giờ được để chúng lấy được nó."

"Chia ra hành động? Xem ra ta phải tìm cách câu giờ cho ngươi."

Bologo phóng xe lên con đường thẳng tắp, nhấn ga phóng như tên lửa cất cánh, vượt hết đèn đỏ này đến đèn đỏ khác.

Nếu Lebius đi thám thính xưởng giả kim thì sẽ không có ai ở bên này để giúp hắn đối phó với Hood và những kẻ khác, đây là một việc có áp lực không nhỏ đối với Bologo.

“Không, ta sẽ giúp ngươi giải quyết bọn chúng trước khi rời đi,” Lebius nói.

Bologo quay đầu lại nhìn hắn, "Ngươi chắc chứ? Liệu có kịp không?"

"Không có vấn đề. Trong lần tua lại trước, ta đã hiểu rõ năng lượng bí mật của chúng. Trong lần tua lại này, chúng không thể ngăn cản ta."

Giọng của Lebius vô cùng tự tin, như thể đó là một sự thật đúc bằng thép không thể nghi ngờ.

Ánh sáng xanh mờ lơ lửng trên bề mặt cơ thể của hắn, Lebius tiếp tục.

"Hơn nữa, ta cần một vài người để tạo thành bầy sói."

Bologo xem xét tình hình đường xá và suy tư, hắn biết rất ít về Lebius, thậm còn không biết loại Năng lượng bí mật mà Lebius sở hữu.

Nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu Lebius đã nói như vậy thì chỉ cần tin tưởng hắn là được.

"Được, vậy làm lại một lần nữa!"

Thái độ của Bologo trở nên nghiêm túc và vô cùng tập trung.

Cùng với tiếng hò reo, cảnh tượng quen thuộc lặp lại, cửa xe bị Bologo đạp tung, mặt đất phồng lên thành bệ phóng, mũi tên màu xanh lam đâm thẳng vào sương mù dày đặc dưới Khe nứt lớn.